Tiếng thời gian

Tiếng thời gian

Thơ buồn vừa viết một câu
Chợt thèm nghe tiếng yêu đầu ngu ngơ
Thèm nghe tiếng của tuổi thơ
Có con chim hót ngẩn ngơ cuối đường…

Thèm nghe một tiếng ễnh ương
Tiếng ve kêu, tiếng trống trường thân quen
Tiếng hàng cây thức trong đêm
Tiếng mưa vừa ngớt trăng mềm nhô ra…

Thèm nghe tiếng sóng xa xa
Biển chiều em hát tình ca dạt dào
Thèm nghe tiếng gió lao xao
Tiếng đồi sim mãi xạc xào nhớ thương…

Thèm nghe tiếng nắng chiều vương
Cái hôm tôi sắp lên đường đi xa
Em qua xóm nhỏ em qua
Tiếng bàn chân bước như là chậm hơn…

Nhiều năm đếm bước cô đơn
Thấy hoa phượng nở vẫn buồn vu vơ
Thương ta thương những dại khờ
Thương em thương tuổi học trò qua mau…

Thơ buồn vừa viết một câu
Chợt thèm nghe tiếng yêu đầu ngu ngơ
Thèm nghe tiếng của tuổi thơ
Có con chim hót ngẩn ngơ cuối đường…

Dấu chân ngày cũ

Dấu chân ngày cũ

Dấu chân ta bước trên đường
Buồn vui ở lại bụi vương gót giầy
Bước chân rong ruổi tháng ngày
Chiều kia bụi cũng phủ đầy mộ ta

Đời là một chuyến đi xa
Nhưng mà cũng ngắn nhưng mà biết đâu
Chiều qua thổi sáo chăn trâu
Chiều nay tóc đã pha màu gió sương

Dấu chân ta bước trên đường
Mấy mùa qua mấy mùa vương vấn mùa
Trống trường nối những mùa thu
Hoa bằng lăng nối những mùa nhớ thương

Dấu chân ta bước trên đường
Buồn vui ở lại chiều vương nắng vàng
Biết đâu giữa độ xuân sang
Chưa chào ai đã vội vàng bỏ đi

Dấu chân ta mải miết đi
Chiều kia cũng lại quay về hư vô
Vầng trăng đêm ấy trời mưa
Nhờ em ta trả lại cho đất trời…

Ta vay ta trả nợ đời
Khổ đau cũng một kiếp người mong manh
Chiều qua tóc vẫn còn xanh
Chiều nay thì cũng đã xanh cỏ rồi

Chiều qua vẫn nói vẫn cười
Chiều nay ngõ đã đông người vào ra…

Em sinh ra từ đâu?

Em sinh ra từ đâu?

Nhiều khi cứ tự hỏi nhau
Trẻ con không biết từ đâu mà thành?

Về nhà chẳng hỏi được anh
Lại còn bị quát: “Mau nhanh học bài!
Hỏi anh anh biết hỏi ai?
Lớn rồi khắc biết hỏi hoài làm chi?!”

Em buồn khẽ chớp đôi mi
Hỏi anh không được em đi hỏi bà!
Đúng lúc bà đang chăm gà
Bà bảo đợi tí rồi bà kể cho!

Chiều kia có một con cò
Mang thiên thần đến tặng cho mẹ hiền
Từ vòng tay mẹ lớn lên
Thiên thần ấy chính là em bây giờ!

Em nghe mà cứ ngẩn ngơ
Câu chuyện cổ tích nửa ngờ nửa tin
Một hôm ngồi ở ngoài hiên
Em lại hỏi mẹ sinh em chỗ nào?

Mẹ bèn vén áo lên cao
Bảo sinh ở rốn sờ vào mà xem!
Em thấy rốn mẹ rất mềm
Bố bảo chỗ ấy là êm nhất rồi!

Thảo nào hỏi bố chỉ cười:
“Con sinh ra ở cái nơi bắt đầu!”
Thực tình nơi ấy ở đâu?
Cả tuổi thơ chẳng có câu trả lời!…

***

Bây giờ em đã biết rồi
Mẹ sinh em chỗ mẹ ngồi hái hoa!
Mẹ vịn tay bố khóc òa
Mùa xuân ấy cả làng hoa rộn ràng…

Những ước mơ buồn

Những ước mơ buồn

Một chiều gió thổi hiu hiu
Lòng chợt mơ ước mấy điều cỏn con!

Ước gì được là thỏi son
Ngậm vào môi ấm vẫn còn trinh nguyên
Còn nguyên, nhất định còn nguyên
Son hồng chỉ dám chà lên nhẹ nhàng…

Ước gì được là cái thang
Để em mặc váy trèo ngang qua người!
Không đui, nhất định không đui
Phải mở to mắt đỡ đùi cho em!

Ước gì được là que kem
Để em mút một lần xem thế nào?!
Không sao, nhất định không sao
Kem ngon em cứ mút vào mút ra!

Ước gì là nước trong ca
Để em khát phải uống ta vào lòng!
Nước trong, nhất định nước trong
Em buồn tôi hóa thành dòng lệ rơi…

Ước thì chỉ ước thế thôi
Chứ nàng đâu muốn sánh đôi cùng mình…
Ước gì
Là một cái đinh
Đâm thủng cái chỗ nó khinh mình nghèo!…

Hiu hiu gió thổi một chiều
Lòng chợt mơ ước bao điều viển vông…

Chuyện những người cô đơn

Chuyện những người cô đơn

Những người thứ 7 hay buồn
Là người vui vẻ nhưng thường cô đơn
Tôi không vui vẻ, tôi buồn
Và tôi thi thoảng cũng thường cô đơn

Em không vui vẻ, không buồn,
Không cô đơn, sống bình thường, không yêu…

P.S:

Tôi nghĩ bụng đánh quả liều
Rủ em vui vẻ
Mà nghèo
Lại thôi…

Uống đi em một chiều say

Uống đi em một chiều say

Uống đi em một chiều say
Mấy khi trời đất có ngày gió mưa…

Em giờ vẫn như ngày xưa
Nhút nhát từ thuở còn chưa mặc quần…
Lòng em tự trói bao lần
Gặp tôi lại cởi gió quần quật bay…

Uống đi em một chiều say
Mấy khi mới cạn chén này thật sâu…
Uống đi em… rồi đi đâu?
Hay về nhà cũ đã lâu chưa về?!…

Nắng chiều Quang Hanh

Nắng chiều Quang Hanh

Quang Hanh trong giấc mơ chiều
Nắng chan hòa nắng gió dìu dịu êm
Tôi đi qua tuổi thần tiên
Tìm về trường cũ lòng miên man buồn…

Nhớ em một sớm tinh sương
Cuối đồi gió biển còn vương tóc mềm
Tôi cầm tay em thật êm
Em cầm rất nhẹ yếu mềm tim tôi…

Trường xưa nay đã san rồi
Sao không để lại cái đồi hoa sim?
Chiều nay tôi mải đi tìm
Mà quên nắng đã vội chìm vào mưa…

Quang Hanh thứ 7 chiều mưa
Thương em buồn lắm mà chưa kịp về…