Bớt nghe, bớt nói, bớt nhìn Để tâm thanh tịnh cho mình bình an

Miệng đời

Miệng đời

Miệng đời nào nuôi ta lớn
Thói đời bạc bẽo, răn dạy ta khôn.
Người đời thích nói sướng mồm
Miệng tạo thêm nghiệp, chẳng phiền để tâm.

Thôi thì ta cứ giả câm
Không nghe không thấy, lỗi lầm thứ tha.
Cuộc đời dể hiểu thôi mà
Nhìn hình đoán chữ, mới là hanh thông.

Tự tâm cởi mở tấm lòng
An nhiên tự tại, cảm thông cho đời.
Ai ơi xin nhắn đôi lời
Đừng vội phán xét, cuộc đời người ta.

Lời xấu từ miệng thốt ra
Nghiệp từ cửa miệng, do ta tạo thành.
Hoa thơm hương ngát vây quanh
Lựa lời mà nói, cho xanh cõi lòng.

Tác giả: Ngạo Thiên

Cõi tạm

Cõi tạm

Ai chẳng biết trần gian cõi tạm
Mà lòng người sao vẫn bon chen.
Để rồi sầu khổ triền miên
Hỉ, nộ, ái, ố đè trên thân gầy.

Đã biết khóc từ ngày nhập thế
Đã biết đời dâu bể phù du
Sống trong thực thực, hư hư
Quẩn quanh trong chốn ngục tù trần gian.

Cũng có lúc phân vân tự hỏi
Tham, sân, si là bởi vì đâu?
Người người lại hại lẫn nhau
Kiếp này đã thế, kiếp sau thế nào?

Tiếng cười, khóc có bao giờ hết
Chỉ trừ khi xác chết hồn lìa
Đời gom trên tấm mộ bia
Vài hàng chữ ghi ngày lìa trần gian.