Đọc lại thơ mình

Đọc lại thơ mình thấy sao sao
Ý tứ lung tung loạn cào cào
Tán gái mà toàn thơ con cóc
Ếch nhái ộp oạp kín bờ ao

Đọc lại thơ mình thấy sao sao
Hết trưa nắng gắt tới mưa rào
Thơ toàn những kiểu thơ củ chuối:
Em nằm ở dưới anh nằm đâu?!

Buồn quá chẳng thiết làm thơ nữa
Lấy điện thoại ra nhắn con Đào
Hẹn nhau hai đứa ra bờ suối
Bắt con nòng nọc bỏ vào bao!

Từ đấy cuộc đời đẹp siết bao!
Chẳng thơ thẩn nữa chẳng làm sao
Có điều khang khác gần đây bỗng
Con bé bất ngờ lớn phổng phao!

Từ đấy cuộc đời mệt biết bao!
Lại làm thơ chuối lại sao sao
Nói chung là số trời xui khiến
Phải thơ, phải gái, phải lao đao!

Chuyện viết thơ

Chuyện viết thơ

Đem chuyện mình ra viết
Chắc được dăm bài thơ
Thế thôi may còn đủ
Tạo ra những bất ngờ

Đem bạn bè ra viết
Sẽ nhiều, thú vị hơn
Mỗi đứa một số phận
Một câu chuyện vui buồn

Đem chuyện người ra viết
Cả triệu triệu bài thơ
Đời muôn hình vạn trạng
Viết cho đến bao giờ?

Chuyện viết thơ kia cũng
Giống như giữa đất trời
Bao la, mình bé nhỏ
Chỉ là hạt cát thôi

Thế nên đừng quanh quẩn
Trong vỏ ốc đời mình
Ngoài kia đầy nắng đẹp,
Đầy hoa đầy bướm xinh

P.S:

Đem chuyện nàng ra viết
Chắc được nghìn bài thơ
Nghìn bài một mô-típ:
Mình yêu, nàng hững hờ!

Cũng buồn nhưng chấp nhận
Chuyện đời, thơ xưa nay
Một nghìn bài chẳng lẽ
Không có bài nào hay?…

Hai nửa mùa yêu

Hai nửa mùa yêu

Tôi,
Nghệ sĩ
Nửa mùa,
Thấy em ngọt quá,
Thả bừa,
Xem sao!

Em,
Chả biết thế nào,
Mới 5 phút đã ngã vào thơ tôi!

Tôi,
Chỉ là tôi,
Tôi không hẳn giống như người trong thơ…

Em,
Cũng nửa mùa,
Với thơ em chỉ yêu đùa cho vui!
Nửa mùa còn lại yêu tôi,
Chả biết người thật hay người trong thơ?…

Em bảo,
Yêu người
Trong mơ,
Tôi nghe,
Cũng đến, nửa mùa, chưa thông!…