Về đi các bạn tôi ơi!...

Có một chiều

Có một chiều nắng ở sau lưng
Nắng ngoài hiên nắng mới ngập ngừng
Em mang sách ra ngồi hong nắng
Nắng tan rồi em có hay không?

Có một chiều nắng nghìn năm trước
Tôi bên em vui tuổi học trò
Em xõa tóc bên thềm nghiêng nắng
Nắng mơ màng như lụa như tơ

Có một chiều nắng vàng như thế
Gió miên man tím lịm chân đồi
Hoa sim nở lúc mùa thi tới
Lúc tôi, em mới bước vào đời…

Có một chiều nắng vàng em đã
Vịn vai tôi không nói lên lời
Đó là buổi chiều nghìn năm trước
Nước mắt nào ướt buổi chia phôi…

Có một chiều nắng vàng như thế
Của một thời hoa mộng xa xôi
Cánh phượng hồng em cầm vẫn mãi
Cháy bập bùng trong giấc mơ tôi…

Về Bách Khoa đi em!

Về Bách Khoa đi em!

Em ơi, về Bách Khoa đi em!
Anh bây giờ đã hết hom hem
Hết gầy hết đói và hết tóc
Nhưng chửa lúc nào hết yêu em!

Em ơi, về Bách Khoa đi em!
Mình cùng thăm những giảng đường quen
Giảng đường những chiều hiu hiu gió
Ta chìm trong giấc mộng thần tiên!

Em ơi, về Bách Khoa đi em!
Tối nay mình lại đi xem phim
B9 toàn phim chưởng hay lắm
Chưởng cứng thôi không có chưởng mềm! (1)

(Muốn chưởng mềm phải ra Bát Giác
Biết điều cứ lặng lẽ mà xem
Xem xong lặng lẽ về phòng ngủ
Manh động có ngày bị nêu tên!) (2)

Em ơi, về Bách Khoa đi em!
Giải lao rủ nhau ra căng tin
Ăn tạm bát mì không người lái
Trưa anh mời em cơm ba nghìn! (3)

Em ơi, về Bách Khoa đi em!
Những Thảo, Ngọc, Thanh, Thúy với Hiền
Tưởng gái hóa ra toàn đực rựa
Em ơi chắc là anh phát điên!

Em ơi, về Bách Khoa đi em!
Mình thi Olympic sức bền
Không được giải gì anh mới thấy
Chẳng sức nào bền bằng sức em!

Em ơi, về Bách Khoa đi em!
Tranh thủ nhà nghèo đi dậy thêm,
Tối làm bồi bàn, gia sư toán,
Đêm thức học bài, chơi bài đêm!

Em ơi, về Bách Khoa đi em!
Anh trả nợ em một chầu kem
Trả nợ mấy môn còn thi trượt
Không thì ra trường bằng niềm tin!

Em ơi, về Bách Khoa đi em!
Em ở tầng dưới anh tầng trên
B6 mùa này trời đẹp lắm
Hoa sữa thơm nồng đêm hằng đêm

Em ơi, về Bách Khoa đi em!
Anh vẫn là anh vẫn ngoan hiền
Kệ gió, kệ mưa, anh kệ hết,
Anh vẫn là anh vẫn hồn nhiên

Anh vẫn là anh vẫn là chim
Ngay thẳng giữa cuộc đời ngả nghiêng
Mình bay khắp mọi miền tổ quốc
Đi đâu cũng được Đảng, dân tin!

Em ơi, về Bách Khoa đi em!
Anh vẫn hào hoa và linh thiêng
Cổng Parabol vẫn cong và cứng
Em à, Bách Khoa nó rất riêng!

Em có về Bách Khoa không em!?
Mình xa nhau đã mấy trăng mềm
Mấy đâu mấy chục năm ấy chứ,
Anh vẫn yêu trong tưởng tượng em!

(1), (2): Các hình thức giải trí cho sinh viên Đại học Bách Khoa Hà Nội những năm 199x

(3): Giá tiền một suất cơm sinh viên khoảng năm 1995 quanh khu KTX Đại học Bách Khoa Hà Nội khoảng 2000 đến 2500đ, vàng khoảng 450K một chỉ, USD khoảng 15K!

Cô giáo Lê Hồng

Tôi yêu cô giáo Lê Hồng
Bao năm quấn quýt mặn nồng thiết tha
Dịu dàng. Đằm thắm. Nết na
Trong em hội tụ cả ba nét ngầm!

Giọng em như tiểu hổ gầm
Học sinh max sợ tưởng nhầm cọp kêu!
Thế nên chúng chẳng dám liều
Đứa nào định bật là fail sõng soài!

Đùa thôi em chẳng đánh ai
Thỉnh thoảng chỉ cấu thâm vài chỗ thâm!
Thế mà vẫn có thằng hâm
Vẫn đành cam chịu, vẫn đâm đầu vào!

Một đêm trăng sáng đầy sao
Em nhờ bóc vú sữa trào ra tay!
Trái đầu mùa thơm ngất ngây
Ăn xong cùng ngắm trời mây rồi về!

Yêu nhau biển hẹn non thề
Thế mà chẳng hiểu chuyện gì xảy ra
Tại em mặc chiếc váy hoa
Tại may thiếu vải thành ra hở đùi?

Vì ghen, ích kỷ, vì tôi,
Quá yêu nên miss em rồi còn đâu!
Xa em xa mối duyên đầu
Xót xa ôm ấp nỗi sầu riêng tôi…

Tiếng thời gian

Tiếng thời gian

Thơ buồn vừa viết một câu
Chợt thèm nghe tiếng yêu đầu ngu ngơ
Thèm nghe tiếng của tuổi thơ
Có con chim hót ngẩn ngơ cuối đường…

Thèm nghe một tiếng ễnh ương
Tiếng ve kêu, tiếng trống trường thân quen
Tiếng hàng cây thức trong đêm
Tiếng mưa vừa ngớt trăng mềm nhô ra…

Thèm nghe tiếng sóng xa xa
Biển chiều em hát tình ca dạt dào
Thèm nghe tiếng gió lao xao
Tiếng đồi sim mãi xạc xào nhớ thương…

Thèm nghe tiếng nắng chiều vương
Cái hôm tôi sắp lên đường đi xa
Em qua xóm nhỏ em qua
Tiếng bàn chân bước như là chậm hơn…

Nhiều năm đếm bước cô đơn
Thấy hoa phượng nở vẫn buồn vu vơ
Thương ta thương những dại khờ
Thương em thương tuổi học trò qua mau…

Thơ buồn vừa viết một câu
Chợt thèm nghe tiếng yêu đầu ngu ngơ
Thèm nghe tiếng của tuổi thơ
Có con chim hót ngẩn ngơ cuối đường…

Nắng chiều Quang Hanh

Nắng chiều Quang Hanh

Quang Hanh trong giấc mơ chiều
Nắng chan hòa nắng gió dìu dịu êm
Tôi đi qua tuổi thần tiên
Tìm về trường cũ lòng miên man buồn…

Nhớ em một sớm tinh sương
Cuối đồi gió biển còn vương tóc mềm
Tôi cầm tay em thật êm
Em cầm rất nhẹ yếu mềm tim tôi…

Trường xưa nay đã san rồi
Sao không để lại cái đồi hoa sim?
Chiều nay tôi mải đi tìm
Mà quên nắng đã vội chìm vào mưa…

Quang Hanh thứ 7 chiều mưa
Thương em buồn lắm mà chưa kịp về…

Say đắm với cô giáo Thảo

Cô giáo Thảo chỉ bảo trai tân

Bao năm tận tụy với nghề
Chưa từng lên đỉnh chưa phê thế này!
Trời ơi sư bố nhà mày
Cường Dương Đại pháp càng ngày càng kinh!

Làm cô giáo Thảo xuất tinh-
Hoa đã dạy dỗ hết mình trò ngoan
Thôi Dương mày cứ khoan khoan
Thở đi dưỡng sức rồi làm hiệp hai!

Nhớ đừng có kể với ai
Chuyện tập thể dục giữa hai cô trò!