Những người ở lại

Trẻ, đua nhau du học
Học xong không quay về
Bỏ lại cánh đồng cháy
Xơ xác những làng quê

Quan – những người cách mạng
Lặng lẽ tích đô-la
Để thành công dân Mỹ
Tây Âu, Canada…

Doanh nhân chưa bị giết
Bằng sưu thuế nhiễu nhương
Cũng lặng lẽ chuẩn bị
Để mai mốt lên đường

Vậy là đi, đi hết
Những người có thể đi
Ta, những người ở lại
Đang thử hỏi còn gì?

Còn lại một núi nợ
Một xã hội trái chiều
Những câu khẩu hiệu đỏ
Và một mớ giáo điều

Một môi trường hủy diệt
Một đất nước, người dân
Mất niềm tin, ngơ ngác
Đành tin vào thánh thần

Một dân tộc bất lực
Nhìn cái ác lên ngôi
Bất lực chịu ngang trái
Và đạo đức suy đồi

Có lẽ rồi đi hết
Những người có thể đi
Ta, những người ở lại
Bất chấp còn lại gì…

Chàng trai đối diện êi

Chàng trai đối diện êi, nhìn qua đây
Nhìn qua đây, nhìn qua đây nè.
Nhìn xem, em biểu diễn đỉnh lắm nha
Đừng rời đi anh nhé.
Chàng trai đối diện êi, nhìn qua đây
Đừng thấy em như thế mà sợ nhá
Trông vậy thôi chứ em dễ thương lắm êi.

Thiên Hà

Miệng đời

Miệng đời

Miệng đời nào nuôi ta lớn
Thói đời bạc bẽo, răn dạy ta khôn.
Người đời thích nói sướng mồm
Miệng tạo thêm nghiệp, chẳng phiền để tâm.

Thôi thì ta cứ giả câm
Không nghe không thấy, lỗi lầm thứ tha.
Cuộc đời dể hiểu thôi mà
Nhìn hình đoán chữ, mới là hanh thông.

Tự tâm cởi mở tấm lòng
An nhiên tự tại, cảm thông cho đời.
Ai ơi xin nhắn đôi lời
Đừng vội phán xét, cuộc đời người ta.

Lời xấu từ miệng thốt ra
Nghiệp từ cửa miệng, do ta tạo thành.
Hoa thơm hương ngát vây quanh
Lựa lời mà nói, cho xanh cõi lòng.

Tác giả: Ngạo Thiên

Tình ca vẽ tay

Tình ca vẽ tay

Đến câu lạc bộ vẽ tay
Tay thì không vẽ vẽ ngay cái Bờ
Môi xinh thiếu nữ dại khờ
Rưng rưng đầu bút ta Đờ-Do em!

Đưa tay cọ đúng chỗ mềm
Vuốt ve màu nước êm đềm chảy ra!
Tiện tay vẽ một bông hoa
Vẽ con ong mật lượn ra lượn vào…

Vẽ tuổi trẻ màu khát khao
Đam mê dẫn lối ta vào FAIC
Tình yêu biết vẽ màu chi?
Lỡ tay chấm nước thôi thì Màu Nho!

Cõi tạm

Cõi tạm

Ai chẳng biết trần gian cõi tạm
Mà lòng người sao vẫn bon chen.
Để rồi sầu khổ triền miên
Hỉ, nộ, ái, ố đè trên thân gầy.

Đã biết khóc từ ngày nhập thế
Đã biết đời dâu bể phù du
Sống trong thực thực, hư hư
Quẩn quanh trong chốn ngục tù trần gian.

Cũng có lúc phân vân tự hỏi
Tham, sân, si là bởi vì đâu?
Người người lại hại lẫn nhau
Kiếp này đã thế, kiếp sau thế nào?

Tiếng cười, khóc có bao giờ hết
Chỉ trừ khi xác chết hồn lìa
Đời gom trên tấm mộ bia
Vài hàng chữ ghi ngày lìa trần gian.

Tiếng thời gian

Tiếng thời gian

Thơ buồn vừa viết một câu
Chợt thèm nghe tiếng yêu đầu ngu ngơ
Thèm nghe tiếng của tuổi thơ
Có con chim hót ngẩn ngơ cuối đường…

Thèm nghe một tiếng ễnh ương
Tiếng ve kêu, tiếng trống trường thân quen
Tiếng hàng cây thức trong đêm
Tiếng mưa vừa ngớt trăng mềm nhô ra…

Thèm nghe tiếng sóng xa xa
Biển chiều em hát tình ca dạt dào
Thèm nghe tiếng gió lao xao
Tiếng đồi sim mãi xạc xào nhớ thương…

Thèm nghe tiếng nắng chiều vương
Cái hôm tôi sắp lên đường đi xa
Em qua xóm nhỏ em qua
Tiếng bàn chân bước như là chậm hơn…

Nhiều năm đếm bước cô đơn
Thấy hoa phượng nở vẫn buồn vu vơ
Thương ta thương những dại khờ
Thương em thương tuổi học trò qua mau…

Thơ buồn vừa viết một câu
Chợt thèm nghe tiếng yêu đầu ngu ngơ
Thèm nghe tiếng của tuổi thơ
Có con chim hót ngẩn ngơ cuối đường…